Hồ Tuấn Tài Về đầu Quân Dưới Trướng Chủ Tịch Hữu Thắng Kèo Nhà Cái Bóng Đá – Không thể giữ Công Phượng thêm một mùa giải do bầu Đức chọn, lãnh đạo CLB TP.HCM phải gấp rút tìm người thay thế Công Phượng, và Hồ Tuấn Tài là cái tên được chọn.
Ngay khi mùa giải kết thúc, CLB TP.HCM lập tức công bố bản hợp đồng mới đó là tiền đạo Hồ Tuấn Tài từ SLNA. Đội bóng của tuyển thủ Hồ Tuấn Tài đã thi đấu rất ngoạn mục khi ghi bàn cắt điểm vượt trội SHB Đà Nẵng.
Hồ Tuấn Tài Về đầu Quân Dưới Trướng Chủ Tịch Hữu Thắng Kèo Nhà Cái Bóng Đá
Trước đó, khi biết Tuấn Tài được tự do ra đi vì hết hạn hợp đồng với SLNA, Đà Nẵng đã từ từ tiếp cận và mọi điều kiện đã được thông qua, chỉ chờ ngày ký hợp đồng chính thức. Tuy nhiên, trong những giờ qua, Hồ Tuấn Tài đưa ra yêu cầu mà Đà Nẵng không đáp ứng được. HLV Lê Huỳnh Đức rất sốc trước việc này nên đã chấm dứt hợp đồng với Tuấn Tài.
Vpl S4: Giải Bóng đá 7 Người Vô địch Toàn Quốc Lên Tầm Cao Mới
Thực tế, HLV Lê Huỳnh Đức không biết Tuấn Tài đã có sự lựa chọn khác. Từ lời mời của người thầy cũ là HLV Hữu Thắng, nay là quyền Chủ tịch CLB TP.HCM, với điều kiện tốt hơn SHB Đà Nẵng, Hồ Tuấn Tài nhanh chóng chọn đội bóng thành phố mang tên Bác làm bến đỗ.
Trên Facebook cá nhân, Hồ Tuấn Tài rất vui mừng cho biết anh đã ký hợp đồng với CLB TP.HCM có thời hạn 3 mùa giải, bắt đầu từ mùa giải 2021. “CLB TP.HCM là đội bóng rất giàu tham vọng và Tài sẽ cố gắng thi đấu. Họ phải xứng đáng với niềm tin của lãnh đạo đội, chú Hữu Thắng và người hâm mộ CLB TP.HCM. Tài xin cảm ơn lãnh đạo TP.HCM CLB TP.HCM tạo điều kiện để Tài trở thành thành viên mới của đội!” Hồ Tuấn Tài cho biết.
Tuấn Tài, em họ của Văn Quyến, được đánh giá là một trong những tiền đạo hay nhất của bóng đá Việt Nam. Từng là vợ của Công Phượng trong màu áo U.19 Việt Nam và U.21
Hồ Tuấn Tài có sức mạnh, tốc độ và khả năng dứt điểm tốt nên có hy vọng lấp vào khoảng trống Công Phượng để lại.
Đẳng Cấp Và Bản Lĩnh
Trong giờ qua, Đà Nẵng bất ngờ không ký hợp đồng với em họ Văn Quyến là tiền đạo Hồ Tuấn Tài, từ năm 6 tuổi đã đam mê trái bóng tròn. Vào những năm 80 của thế kỷ trước, việc các bậc cha mẹ định hướng con cái theo bóng đá là điều hiếm hoi và xa xỉ. Khi đó, bóng đá chỉ là môn cho trẻ con chơi ngoài sân, bố mẹ tôi khi đó không đủ điều kiện và tất nhiên cũng không có hướng cho con cái theo nghiệp “đầu số”.
Quê tôi ở Quang Trung District, Vinh City, Nghệ An Province. Lũ trẻ chúng tôi thường thách đố nhau đá bóng, xóm tổ chức cho các khối A, B, C thi đấu với nhau. Từ giải bóng đá khối này, tôi được tuyển chọn vào đội tuyển bóng đá chiến đấu của thành phố. Đây cũng là sân chơi của phong trào bóng đá, từ đó tôi nung nấu tâm nguyện và trưởng thành từ đó. Mỗi khi được nghỉ học, tôi lại xỏ giày ra sân tập cùng với trái bóng. Rồi bước vào con đường bóng đá chuyên nghiệp, đó cũng là nơi để tôi và các cầu thủ ươm mầm tài năng sau này.
Năm 12 tuổi, tôi thi vào Trung tâm huấn luyện thể thao đội trẻ tỉnh Nghệ Tĩnh. Rồi được một người bạn rủ đi tập cùng, tôi mới dám thử vì nghĩ “liều ăn cũng đủ”. Tôi đã theo bạn tôi từ giai đoạn này, từ khi sơ tuyển đến khi được tuyển dụng. Anh tên Long, học cùng tôi và họ Long Tiên.
Kỷ niệm đáng nhớ của anh những ngày đầu tiên bước chân vào nghiệp “quần đùi áo số” là gì?
Thủ Quân Sài Gòn Fc Gia Nhập Topenland Bình Định
Khi còn nhỏ sống cùng gia đình ở thành phố Vinh, gia đình tôi có hợp đồng bóc vỏ đậu phộng cho Sở Ngoại thương. Ở Vinh lúc bấy giờ, nhà nào cũng tham gia phong trào bóc lột. Mỗi ngày đi học về, tôi và mẹ đều được mẹ cho một thúng lạc, phải bóc hết vỏ mới được ra ngoài. Tuy nhiên, khi tôi còn nhỏ, tôi luôn chơi, và tôi không hoàn thành việc bóc vỏ đậu phộng, vì vậy tôi đã chạy đi chơi bóng đá. Chỗ lạc chỗ còn lại, tôi đổ vào giỏ mẹ, nhờ mẹ bóc hộ. Khi chưa có xe đạp, tôi phải cuốc bộ 3-4 cây số vào sân. Dù khó khăn nhưng tôi vẫn đam mê trái bóng tròn. Không có trận bóng nào đang diễn ra trong khu phố mà tôi bỏ lỡ.
Thuở nhỏ và những ngày thơ ấu chơi bóng, có lúc nào bạn cảm thấy khó khăn, muốn cai thuốc lá không?
Gia đình tôi có 5 anh em, họ lớn lên trong thời kỳ ban cấp. Có những thời điểm gia đình khó khăn đến mức tôi không nghĩ mình đủ thể lực để tham gia đá bóng. Đối với nghề này, ngoài thể lực, người chơi còn cần bỏ tiền mua giày dép, quần áo, v.v.
Khi đó, các đội không có nhiều tiền để tài trợ trang thiết bị cho cầu thủ, thường các cầu thủ phải tự mua. Nhưng nhà tôi nghèo. Khi cần tiền mua bóng chơi, tôi lại nghĩ mình và gia đình không có tiền nên không theo được bóng. May mắn là bố tôi cũng chơi thể thao nên bố mẹ tôi đã khuyến khích tôi theo đuổi đam mê của mình. Hầu hết các buổi sáng, tôi phải bỏ bữa sáng để đi tập thể dục, lấy tiền bố mẹ cho ăn sáng để mua giày. Khó khăn là thế nhưng tôi vẫn đang cố gắng để có thể tiếp tục đam mê của mình.
Bóng đá Trẻ Việt Nam Cần Có Hệ Thống Thi đấu Phong Phú Và Chuyên Nghiệp Hơn’
Cho đến hôm nay, nhiều người vẫn nhớ hình ảnh ông khóc trên sân Vinh khi dẫn dắt SLNA lên ngôi vô địch V.League 2011. Rồi ông nhắc đến mẹ mình. Anh có thể chia sẻ cảm xúc của mình lúc này không, vì sao anh lại xúc động như vậy?
Mẹ tôi luôn ủng hộ tôi trên con đường đến với bóng đá chuyên nghiệp. Mẹ cho tiền ăn sáng để khỏe hơn, mẹ bóc vỏ đậu phộng cho con để con đá bóng. Tôi sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm này. Mỗi khi tôi khó khăn, mẹ đều ở bên cạnh tôi. Mẹ tôi đã mất, khi nhắc đến mẹ, cảm xúc của tôi thật khó tả. Nếu mẹ tôi còn sống, được chứng kiến con trai mình thành đạt, mãn nguyện hơn thì đó là điều tôi buồn nhất.
Tôi nhớ năm 1992, khi tôi được đôn lên đội 1 SLNA, nhìn đồng lương đầu tiên tôi mang về, mẹ tôi đã khóc. Lúc đó tôi còn trẻ, mới 21-22 tuổi, mẹ tôi khóc và nghĩ tôi biết lao động nên không sợ con hư, không có rác mẹ nuôi tôi khôn lớn.
Tôi tham gia bóng đá và nền kinh tế đang bùng nổ, có thể gửi tiền về cho gia đình. Nhà tôi nghèo lắm, nhưng hễ có cái gì ngon, bổ, đẹp là mẹ gửi hết cho tôi. Đó là những điều thôi thúc tôi cố gắng chăm lo tốt hơn cho cuộc sống của gia đình, làm gì đó để đưa gia đình thoát nghèo.
Đội Tuyển Việt Nam Chiến Thắng 3 1 Trung Quốc Trong Ngày Mùng 1 Tết
Bố tôi là người rất khỏe, ngày xưa cũng đá bóng nhưng chơi theo phong trào trong nhà máy, rồi đánh đàn. Chính bố tôi là người lặng lẽ đứng phía sau, khi tôi tập luyện ở đội trẻ SLNA, bố tôi tự hào lắm, chiều nào ông cũng đạp xe đi xem con tập luyện năm này qua năm khác, kể cả khi tôi còn là thiếu niên. hay tôi lên đội 1 SLNA và được đá chính thức.
Đối với bố tôi, thành công là điều thiêng liêng, bố rất vui và chia sẻ điều đó với bạn bè. Buổi sáng, mọi người thường mời bố đi ăn sáng, nói chuyện trong quán cà phê. Tôi thấy bố tôi rất vui khi thấy con mình thành công.
Cha và mẹ tôi là hai người đưa ra quyết định quan trọng trong cuộc đời bóng đá của tôi. Mẹ tôi mất năm 2005, 10 năm sau ngày cha tôi mất. Những năm tháng ấy tôi đã thành đạt trong sự nghiệp nên khi cha trở về mẹ tôi chắc đã mãn nguyện và thanh thản nhắm mắt xuôi tay.
Cảm xúc của tôi thật khó tả